Dòng đời là những chuyến đi và có những chuyến đi đã đưa ta đến với những nơi đầy ý nghĩa. Không biết tình cờ hay cái duyên may mắn đã đưa tôi đến với mái trường THCS Vạn Phúc.
Mới ngày nào còn là một giáo viên rất trẻ mới ra trường bỡ ngỡ, rụt rè, thấy nơi này sao xa lạ và đầy mới mẻ. Ấy vậy mà hôm nay khi đặt bút viết về mái trường trong lòng tôi lại cảm thấy bồi hồi, xao xuyến như cái cảm giác lần đầu tiên đặt chân tới. Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy là đã 20 năm kể từ ngày đầu tiên tôi đến ngôi trường thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài so với một đời người nhưng cũng đủ để in dấu vào lòng người những bài học của cuộc sống thật sâu sắc và đáng quý.
Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào trường là tôi như có thêm một mái nhà để thương, để nhớ, một nơi để hướng đến và khắc sâu trong tâm trí. Một phần tuổi trẻ chúng ta ở đây, một phần tình yêu của chúng ta cũng ở đây. Và cũng tại nơi đây- chính mái trường này đã giúp chúng ta trưởng thành, vững vàng nhất trong cuộc sống
Ở nơi đây, tôi cảm nhận được những tình cảm thật ấm áp, sự chỉ bảo tận tình của thế hệ thầy cô đi trước dành cho các giáo viên trẻ. Chúng tôi thường xuyên trao đổi giúp đỡ nhau trong công việc, chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống thường ngày. Chính vì vậy mà Trường THCS Vạn Phúc không chỉ trở thành niềm tự hào của riêng tôi mà còn của tất cả các thầy cô trong nhà trường. Ở đó, có những người thầy, người cô thật tận tụy; những người bạn thật chân thành; những học sinh thân yêu và có cả tình người ấm áp trong một môi trường giáo dục thân thiện. Mỗi trang giáo án đối với những giáo viên trường tôi đều thể hiện một chữ “ Tâm” và một niềm mong mỏi lớn đối với bao thế hệ thầy cô dành cho học trò.
Và có lẽ cũng giống như tôi, ở đâu đó tận sâu thẳm trong tâm hồn, tất cả những giáo viên sống dưới mái nhà đầy yêu thương này, đều dành cho trường một vị trí trong trái tim mình. Để rồi đây, có lẽ từng hàng cây, ngọn cỏ nơi sân trường…tất cả cũng trở nên thân thuộc, đáng yêu và in đậm trong trí nhớ của bao con người nơi đây. Và cũng tại mái trường thân yêu này, bao lớp thế hệ học sinh đã và đang trưởng thành mãi mãi nhớ về trường như một bến đỗ bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để tiếp bước trên đường đời đầy gian nan, thử thách.
Có một nhạc sĩ nào đã viết “ Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời.” Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy những cảm xúc ấm áp, những kỉ niệm buồn, vui của những tháng ngày cùng sống, cùng làm việc và chia sẻ dưới mái trường Vạn Phúc thân yêu này!
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Tôi đến trường để dạy các em thơ
Trường Vạn Phúc trong nắng sớm tinh khôi
Chắp cánh ước mơ vững bước vào đời.
Thời gian trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể nào trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại trong tôi đó chính là mái trường Vạn Phúc yêu dấu. Tôi cũng luôn hi vọng và mong mỏi các em học sinh yêu quý học tập tốt , luôn cố gắng vươn lên và hãy trân trọng những ngày tháng được học tập dưới mái trường THCS Vạn Phúc thân yêu này!
NGƯỜI VIẾT
PHẠM THỊ ĐỨC HẠNH